LIÊN KẾT WEBSITE
THÔNG TIN Y TẾ THẾ GIỚI
BẰNG KHEN
Trung tâm trên Facebook
GỬI NGƯỜI CHIẾN SĨ BLOUSE TRẮNG |
Thứ ba, 14 Tháng 7 2020 10:30 | |
ôi và em được nhận vào làm chung một thời điểm, cùng chung một khoa, đến nay gần một năm rồi. Chưa bao giờ thấy thương và nhớ em đến vậy. Cũng vì cái tính lép bép chọc hết người này sang người khác và cái chữ viết xấu tệ của em ấy làm cả khoa lúc nào cũng nhắc đến tên em , nay em đi làm nhiệm vụ hỗ trợ tuyến trên chống dịch rồi chưa biết khi nào mới về. Giữa mùa dịch Covid-19 đang rầm rộ khắp nơi từ sau Tết Nguyên Đán đến giờ, làm cho nhân viên y tế chúng tôi công việc nhiều hơn thường lệ, áp lực, nguy hiểm hơn, khi cuộc chiến chống lại dịch viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus Corona (Covid-19) vẫn còn kéo dài và diễn biến phức tạp. Hàng ngàn y, bác sĩ vẫn ngày đêm ở tuyến đầu chống dịch, trực tiếp chiến đấu với virus. Tất cả họ đều đang nỗ lực sớm dập tắt được sự lây lan và mang lại cuộc sống bình thường cho người dân. Trong số đó có em, người em trai không thân thiết của tôi. Em đi khi được sự cho phép của cấp trên, cùng 2 đồng nghiệp khác của khoa Nhiễm xung phong lên đường hỗ trợ tuyến trên. Em xung phong đi mà không do dự gì, không phải vì em không có gánh nặng gia đình, em còn ba bệnh hiểm nghèo, mẹ cũng đã lớn tuổi chỉ ở nhà làm việc nhà và nuôi ba, em gái thì còn đi học, cuộc sống gia đình không mấy khá giả, trong nhà em là người đàn ông thay ba gánh vác gia đình. Em đi vì cả trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ, một tâm hồn tràn đầy yêu thương, mong đóng góp một phần công sức giúp ngăn chặn dịch Covid-19 lây lan, và cứu sống những người bệnh, để tất cả người dân có một cuộc sống bình yên không lo lắng. Duyên thay là vài năm trước khi vào làm tại bệnh viện, em đã từng vác balo lên đường nhập ngũ vì yêu tổ quốc thân yêu, ngày hôm nay cùng với chiếc balo xanh ấy em lên đường đi chiến đấu với virus Covid-2019, một thử thách gian nan phía trước đang chờ em.
Thời gian em đi đã rõ, còn ngày về chỉ có Covy mới biết, để đảm bảo cho người thân và gia đình trong thời gian hỗ trợ chóng dịch tất cả đều nghĩ ngơi tại chỗ không về nhà. Buồn là vậy đó! Hôm em đi nhận nhiệm vụ cả khoa ai cũng rất buồn và thương em như một đứa em ruột thịt phải đi xa nhà, thường ngày hay la mắng vậy chứ ai cũng muốn tốt cho em, không có em khoa cũng thiếu đi nhiều tiếng cười. Mọi ngày anh chị em trong khoa chẳng ai nói câu nào tử tế, mà toàn chọc ghẹo nhau mua vui, nay tự nhiên ai cũng sến súa, nào là “hoàn thành tốt hiệm vụ nhé”, “ làm cẩn thận nha em”, “chúc sức khỏe đuổi covy đi và đón cô người iu về nha”,… sến súa mà tình cảm nhiều vô kể. Nay không có em ấy lép bép quanh tai ai cũng nhắc: “Thằng Q giờ không biết nó giờ sao rồi ta!” Xem thời sự với đọc tin tức trên điện thoại thì nhìn thấy những bức hình ăn uống vội vàng không bàn ghế, ngủ vạ vật đâu đó không phải trên giường, thấy mọi người ở tiền tuyến đang ngày đêm nỗ lực chống dịch, đôi khi kiệt sức vì lượng bệnh nhân, lượng người cách ly tăng lên hàng ngày, các nhân viên y tế ngày đêm cứu chữa bệnh nhân nhiễm Covid-19, trực tiếp lấy mẫu để gửi làm xét nghiệm, sàng lọc, cách ly bệnh nhân, phun thuốc khử trùng,…rất nhiều công việc thầm lặng khác, họ đang phải đối mặt với nguy cơ lây nhiễm cao từ chính bệnh nhân. Công việc nhiều không kể hết, tình hình dịch bệnh đang trong giai đoạn cam go phải làm với áp lực cao, họ cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhiều người, thậm chí còn không thể gặp người thân trong suốt 1 tháng dù nhà rất gần nơi làm việc. Những vết hằn vì mang khẩu trang lâu, vết rạn nứt trên da do thuốc khử trùng và môi trường làm việc khắc nghiệt. Tôi lại thấy nhớ và lo cho thằng em này quá. Gọi điện hỏi thăm em thì nghe em kể rất nhiều chuyện, em nói công việc nhiều, mệt, nhưng anh em làm việc rất vui, được sắp xếp chỗ ăn ngủ tốt, được những đoàn đến thăm và cho quà, tuy món quà không nhiều nhưng làm anh chị em ở đây rất vui và thấy ấm áp hơn khi xa nhà.
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:
|